HỌC LÀM NGƯỜI – HỌC CẢ ĐỜI

  1. Làm người, tiền bạc ít một chút cũng được, nhưng đừng để ý chí nghèo
    hèn, đừng vì thiếu tiền mà tầm nhìn hạn hẹp. Dù không thể đạt đến vinh
    quang thì cũng nên làm một người hữu dụng.
  2. Làm người, ngoại hình có thể không bắt mắt, nhưng đừng để nội tâm
    xấu xí. Nhân từ, lương thiện không phụ thuộc vào bề ngoài mà xuất phát từ
    bên trong tâm hồn.
  3. Làm người, hình thể thấp bé một chút cũng được, nhưng đừng để tấm
    lòng nhỏ nhen. Thế gian chẳng ai thích những kẻ tâm địa hẹp hòi. Dù vai
    nhỏ lưng gầy nhưng tấm lòng nhân hậu, vẫn an ủi sưởi ấm được vô số người.
  4. Làm người, thể trạng gầy yếu một chút cũng được, nhưng đừng để tinh
    thần nhu nhược. Những người nhu nhược thường hay bi quan và tự ti, cho
    nên nhất định phải luyện được tinh thần dũng cảm, có chủ kiến và tự tin.
  5. Làm người, tai mắt chậm chạp một chút cũng được, nhưng không được
    để tâm trí mê muội. Nhớ nhắc mình giữ lấy tâm sáng, trí thông để nhìn xa
    trông rộng.
  6. Làm người, tham vọng một chút cũng được, nhưng nhất định đừng
    quá ngang tàng để dã tâm biến mình thành ác quỷ. Nếu không, bạn không
    vào địa ngục thì ai vào?
  7. Làm người, thông minh một chút thì tốt, nhưng nhất định đừng tự cho
    mình là khôn lanh, còn người đời đều là kẻ ngốc. Nếu không, thế giới này
    chỉ có một kẻ ngu ngơ, là bạn!
  8. Làm người, lười biếng một chút thì được, nhưng đừng bao giờ làm một
    kẻ suốt ngày nhếch nhác. Việc cần làm nên cố gắng làm cho trọn vẹn, nên có
    tâm cống hiến một chút, nếu không muốn làm ký sinh trùng đeo bám xã hội.
  9. Làm người, tiết kiệm một chút thì được, nhưng đừng quá toan tính với
    tiền bạc. Nếu không bạn sẽ có thói quen đánh giá người khác qua đồng tiền,
    sớm muộn gì cũng thành nô lệ cho nó.
  10. Làm người, khoan dung một chút thì tốt, nhưng đừng để người khác
    xem thường, lợi dụng sự khoan dung của mình mà tiếp tục phạm lỗi. Dù thế
    nào cũng nên giữ lấy quy tắc và sự tự tôn riêng.
  11. Làm người, khổ cực một chút cũng được, nhưng đừng để nỗi khổ kéo
    dài mà không có cách giải thoát, phải học cách vươn lên!
    *
  • *
    Một nhà triệu phú người Mỹ nghĩ hè ở một làng chài bên vịnh Mêhicô.
    Chiều chiều khi những thuyền cá kéo nhau cập bến, ông lại rảo bộ ngắm
    cảnh tấp nập ồn ào, hít ngửi làn gió tanh tanh mằn mặn.
    Một chiều nọ, đứng trên bờ ông thấy một cô bé lấy tay che bớt ánh nắng
    và nhìn ra biển.
    Nhà triệu phú bước tới bắt chuyện hỏi:
    -Cháu chờ ai vậy?
    Cô bé đáp:
  • Cháu chờ cha cháu đi khơi về để lấy cá đi bán.
  • Thường cha cháu đánh được nhiều cá không?
  • Dạ, không nhiều đâu, mấy con cá ngừ… nhưng cha cháu chỉ đi có một
    loáng rồi về.
  • Thế sao cha cháu không câu nhiều cá hơn nữa?
  • Dạ, ngần ấy đủ cho nhà cháu sống rồi ạ!
  • Thế thời gian còn lại cha cháu làm gì ?
  • Cha cháu chơi với cháu, dạy chúng cháu vá lưới, sửa đồ trong nhà. Cha
    giúp Mẹ cháu trồng cây, chặt củi, vét giếng. Thỉnh thoảng cha chơi Guitar
    hát hò với mấy chú hàng xóm. Cháu thấy cha cháu bận cả ngày ấy!
    Nghe xong, nhà triệu phú nhún vai nói:
  • Cháu biết ta là ai không? Ta là triệu phú, ta có bằng thạc sĩ kinh tế của
    trường Harvard. Ta sẽ chỉ cho cha cháu phải năng đi biển hơn, đi đủ bảy
    ngày mỗi tuần, từ sáng tinh mơ tới nửa đêm, câu thật nhiều cá bán lấy tiền.
    Rồi nhờ tiền đó, ông mua một chiếc thuyền to hơn, có thuyền to, ông có
    thể ra xa bờ nơi có nhiều cá hơn. Chẳng bao lâu cha cháu sẽ có đủ tiền sắm
    thêm vài chiếc thuyền, thuê người ra khơi.
    Khi có nhiều cá hơn nữa, cha cháu đừng bán cá cho lái mà phải mở xưởng
    đóng cá hộp riêng, tổ chức hệ thống bán lẻ riêng. Lúc đó, cha con cháu sẽ rời
    bỏ ngôi làng chài heo hút và chuyển lên Mexico City, rồi sang Mỹ, ban đầu
    thì ở Los Angeles, sau dời tới New York, cha cháu sẽ làm chủ cả một vương
    quốc đánh bắt, chế biến và tiêu thụ cá biển, cha cháu sẽ sống trong các biệt
    thự trị giá vài chục triệu đô la, mặc đồ thời trang khiến các minh tinh
    Holywood phát thèm…
  • Dạ, thế mất chừng bao lâu mới được vậy ạ?
  • Chừng 15 – 20 năm gì đó.
  • Dạ, rồi sau đó thì sao ạ?
  • Rồi cha cháu phát hành cổ phiếu, đăng ký tham gia thị trường chứng
    khoán. Ồ lúc đó cha cháu sẽ rất giàu, là triệu phú như ta hiện nay…. biết đâu
    cha cháu trở thành tỷ phú cũng không chừng.
  • Dạ, tỷ phú? Rồi sao nữa ạ?
  • Sau cùng, cha cháu về hưu. Ông sẽ chơi với các con, dạy con vá lưới,
    phơi cá, sửa đồ trong nhà. Cha cháu sẽ giúp mẹ trồng cây, chặt củi, vét
    giếng… thỉnh thoảng ông chơi Ghita hát hò với mấy chú hàng xóm. Rồi Cha
    cháu cũng bận rộn cả ngày ấy.
    Khi nghe xong, cô bé bình thản nói:
  • Thế thì cha cháu chẳng cần làm tỷ phú thưa ông. Cha cháu đã có tất cả
    cái sau cùng mà ông vừa nói rồi ạ.
    Khi bạn không thoát khỏi ham muốn, thì bạn sẽ bất chấp làm mọi thứ để
    bán rẻ sức khỏe của mình cho đồng tiền. Đời người nói dài cũng không quá
    dài, nói ngắn cũng không phải là quá ngắn.
    Cuộc sống này vô thường ngắn ngủi lắm bạn à!
    Câu chuyện trên như muốn khuyên ta:
    Làm việc gì cũng được, miễn sao tâm hồn được thanh thản.
    Làm điều gì cũng được, miễn sao thân thể được bình an, gia đình luôn
    vui vẻ hạnh phúc….
    Sức khỏe và Gia Đình là điều vô giá không có đồng tiền nào có thể mua
    được.
    SƯU TẦM
Advertisement