(Xin cám ơn Tác giả Ngọc Hằng, Nhân viên trong một VIỆN DƯỠNG LÃO)
Ở trường học, việc được gặp những nhân vật cấp cao, gặp giám đốc của
trường hay là ngay cả gặp trưởng khoa cũng là điều hiếm thấy. Vậy mà
trong viện dưỡng lão cao cấp này, những nhân vật nổi tiếng ấy lại vô tình
trở thành bệnh nhân của con. Ngoài ra còn có cả những cựu thị trưởng hay
cựu tổng giám đốc của các tập đoàn lớn. Thật không thể nào tin được giờ
những người ấy về hưu sống ở đây, bệnh tật triền miên, mất trí, trầm cảm
cùng những loại bệnh khác của vô thường kéo đến làm cho họ trông thật
thảm thương, tội nghiệp. Vì thế mỗi khi khám bệnh, trả lời, lấy máu hay
chẩn đoán họ xong, con cũng hốt hoảng khi được giới thiệu về lịch sử của
họ.
Những người nổi tiếng, sang trọng, quyền uy tột bực ngày xưa giờ lại là
như thế này sao?
Mấy mươi năm về trước có bao giờ họ nghĩ đến lúc mình như thế này
không?
Giờ họ ở đây dù giữa môt viện dưỡng lão hiện đại, sang trọng, nhưng
vẫn sống một mình giữa những ngôi nhà lớn. Họ đã ở độ tuổi thất thập cổ
lai hy nhưng vẫn muốn cố gắng sống một mình, tự làm mọi việc, cần lắm họ
mới thuê người và tự lo cho cuộc sống của bản thân mình. Tuy nhiên, một
số người phải chuyển đến nơi cần có y bác sĩ chăm sóc nếu họ không thể tự
mình làm hoặc nếu tâm trí của họ có vấn đề. Nhìn cảnh những người sống
ở đây dù là tự lập hay có sự giúp đỡ đều thầy ảm đạm, thương cảm làm sao
ấy. Đi ngang qua phòng ăn trong giờ trưa, những cụ ông, cụ bà thiểu não
ráng nhai từng muỗng cơm rất tội nghiệp. Đôi khi họ vừa ăn vừa ngủ và chỉ
tỉnh dậy ăn tiếp nếu ai nhắc nhở họ. Xung quanh những chiếc ghế sang trọng
là một số cụ già đang nằm thất thểu, một số mất trí cuồng loạn nói liên hồi
và một số chẳng buồn cử động chẳng thấy một sức sống nào. Cả một màu ủ
rũ, ảm đạm bao phủ trên những con người một thời vĩ đại giữa bao nhiêu
của cải vật chất, tiện nghi hiện đại thuộc quyền sở hữu của họ nhưng chẳng
ai còn có thể biết mình đang tận hưởng và làm gì cả.
Tự nhiên, con lại thấy thương và buồn cười với sự ngược đời. Con người
ta phải khổ đau lặn ngụp suốt ngày, hành hạ thân xác của mình để kiếm tìm
cho được những thứ ngũ dục thế gian, những vật chất bên ngoài trang hoàng
lên cho bản thân mình, để mua vui thoáng chốc với tâm hơn thua và để thỏa
mãn chút ham muốn của tâm. Để rồi giờ đây ở những giờ phút cuối đời, bên
những tiện nghi ấy cũng vẫn chẳng ham đua, sao mà lại khổ đến vậy.
Những cụ ông, cụ bà trong viện dưỡng lão này đã sắp đến ngày lần lượt
về bên kia thế giới. Chỉ một làn gió làn sương vô tình cũng có thể đưa thân
trở về cát bụi. Kiếp người thật mong manh nhẹ thoảng bay ngang.
Tất cả như một vở tuồng biến chuyển đủ thứ vai, hết vở lại xuống.
Còn chăng là những hơi ấm tình thương lan tỏa trên khắp các nẻo đường
và giữ tâm mình bất động giữa khổ đau của dòng đời.
Một kiếp sống nhẹ tựa lông hồng sa chân biết đến chừng nào mới có thể
mong trở lại làm người. Thiên nhiên đẹp như thế nhưng chẳng ai lo chăm
giữ vui chơi. Tâm mình đẹp trong thuần khiết với bổn tâm thanh tịnh nhưng
chẳng ai muốn giữ lấy chỉ mãi chạy theo ngã trần. Bình yên thanh tịnh sao
khó giữ mình giữa chốn trần gian đầy cám dỗ này quá đi thôi.
Nhìn cảnh tượng buồn thương ấy con chỉ biết niệm Phật rồi nhanh chóng
mở cửa thoát ra ngoài. Thế giới bên ngoài giữa thiên nhiên cỏ cây mới là nơi
con muốn đến. Đường rộng thênh thang, gió thổi qua những rặng cây thêm
âm thanh vi vu vui thích. Con ngồi xuống trên băng ghế kế bên vệ đường
khuất tầm nhìn ngắm cây xanh và nghe chim hót. Không biết bao nhiêu tiếng
chim hót, ve kêu tạo nên một bản hòa nhạc của núi rừng.
“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” Không, đây là tiếng chim hót giữa
rừng cây ở viện dưỡng lão làm tăng thêm chút sinh khí buồn ảm ở đây. Cảnh
quá đẹp và hữu tình nhưng chẳng ai dạo bước chỉ mỗi mình con. Thỉnh
thoảng lắm mới có một hai người giúp việc hay một ông cụ nào đó đi xe
đạp chạy qua cũng ngoái cổ ngước nhìn con một thân đi dạo khi đang mặc
trên mình chiếc áo blouse trắng của thầy thuốc. Khung cảnh thật bình an làm
tâm con không hề nổi sóng.
Lâu lắm rồi con mới thấy dễ chịu, sảng khoái và thích được ở mãi giữa
thiên nhiên như vậy. Dưới chân là hoa nở, cỏ xanh trải thảm ngút ngàn còn
trên đầu là cây xanh hòa điệu với biết bao nhiêu tiếng chim hót liên hồi. Chỉ
cách nhau một vài con đường và một cánh rừng thì bên ngoài kia là cả một
cuộc sống tấp nập, bon chen, ồn ào, mỏi mệt mà đôi khi con cũng dừng lại
tự hỏi mình đang chạy đi đâu.
Chỉ cách một cánh cửa nhưng bên trong là một sự ảm đạm của những con
người một thời quyền uy lỗi lạc. Con ước ao ngày nào mình cũng được sống
và đi dạo trong khung cảnh như thế này thì làm sao còn biết đến tham sân
si.
Tiếng chuông từ đâu điểm canh kéo con về với thực tại. Đã đến giờ con
phải trở vào tiếp tục vật lộn với bệnh tật, mang lại những gì có thể cho sức
khỏe, bình an của bệnh nhân mình. Người sung sướng giàu sang hay nghèo
khổ khi thân bệnh đến đều như nhau, đều đau khổ cả. Bao nhiêu năm con
đã nhờ thân này bước đi trả nghiệp liệu còn được bao nhiêu lâu nữa thì sẽ
được thoát ly lưới trần này.
Nghiệp duyên bao phủ hằng sa chỉ mong tịnh tâm để bớt đi phiền muộn
và không phải tạo thêm ác nghiệp. Mong cho tâm mình ngày nào cũng được
thanh thản bình yên như cuộc dạo chơi giữa hồng trần nơi bên ngoài viện
dưỡng lão hôm nay.
“Xin cho bốn mùa
Đất trời lặng gió
Đường trần con đi
Hoa vàng mấy độ.”
NAM GIANG TU