Một thời, Tôn giả Ananda trú giữa dân chúng Kosala, tại một khu rừng.
Lúc bấy giờ, Tôn giả Ananda sống quá bận rộn bởi nhiều liên hệ với cư sĩ.
Rồi một vị Thiên trú ở khu rừng ấy thương xót Tôn giả Ananda, muốn
hạnh phúc, muốn cảnh giác, liền đi đến Tôn giả Ananda. Sau khi đi đến,
vị ấy nói lên bài kệ với Tôn giả Ananda:
Ông đã quyết lựa chọn
Đời sống dưới gốc cây
Tâm ông quyết nhập một
Với mục đích Niết-bàn.
Cù Đàm, hãy thiền tư
Và sống chớ phóng dật
Đối với ông, ích gì
Tạp thoại vô vị ấy.
Tôn giả Ananda được vị Thiên ấy cảnh giác, tâm hết sức xúc động.
(Tương Ưng Bộ I, chương 9, phần Ananda)
LỜI BÀN:
Đành rằng mối liên hệ giữa bốn chúng đệ tử Phật vốn hòa hợp như nước
với sữa, luôn khắng khít và không thể tách rời. Thế nhưng, quá bận rộn bởi
các liên hệ với cư sĩ chưa phải là điều hay đối với người xuất gia, vì duyên
trần sẽ quấy đảo an tịnh nội tâm, làm chướng ngại thiền định.
Như Tôn giả Ananda, thị giả của Thế Tôn, bẩm tính thông minh, có trí
nhớ phi thường lại rất dễ thương và hòa ái nên được hàng cư sĩ đặc biệt mến
mộ. Và do đặc điểm của công việc thị giả cho Đức Phật nên phải xử lý vô số
công việc đồng thời phải tiếp xúc, gặp gỡ rất nhiều hạng người. Từ đó, Tôn
giả Ananda còn rất ít thời gian cho thiền định nhằm thanh lọc và thăng hoa
tâm.
Vì thế, một vị Trời ở trong trụ xứ của Tôn giả Ananda đã trợ duyên, cảnh
tỉnh với Tôn giả rằng sự bận rộn ấy tuy là Phật sự (có phước báo) nhưng đối
với mục tiêu giải thoát Niết-bàn thì chỉ là “phóng dật, tạp thoại vô vị”. Đây
cũng là một bài học lớn cho chúng ta nhằm tránh bỏ gốc để chạy theo ngọn,
nhận ra những việc cốt tủy mà hàng xuất gia cần phải làm.
Đối với người xuất gia, hai mục tiêu tự lợi và lợi tha cần phải thực hiện
song hành. Tuy vậy, khi nội tâm chưa thực sự vững chãi trước những thách
thức và cám dỗ của ngoại cảnh thì tự lợi, tức sự tu học cá nhân cần được ưu
tiên hơn. Khi nội tâm chưa thực sự an tịnh và vững vàng mà chuyên lo lợi
tha và quên mất phần tự lợi thì có khi mất cả chì lẫn chài.
Tôn giả Ananda thông tuệ đến thế, nhớ tất cả những lời dạy của Thế Tôn
mà đến khi Thế Tôn nhập Niết-bàn vẫn chưa chứng đắc Thánh quả A-la-hán
là điều đáng cho tất cả chúng ta suy ngẫm.
QUẢNG TÁNH